Diên Vỹ

Hoá mây


 

tự thấy mình như một kẻ khờ si
cứ bước mãi về con đường ngõ hẹp
cánh cửa ngày qua sao thôi không khép
đợi mong gì để phiền muộn qua song ?


nhặt từng mùa đi để biết nhớ mong
đôi sợi nắng đủ ấm lòng đông đến ?
bao những ngờ nghi, giận hờn , thương mến
đong mãi chẳng đầy nửa kiếp trần ai ....


đêm cứ trôi, ngày cứ mãi vụt bay
tầm tay nhỏ mà ước mơ xa quá
đôi khi ngỡ hoá thân thành trăm chiếc lá
tự chôn mình trong lòng đất lạnh - sâu


ngày mai tình sẽ về tận chốn nao ?
mình có biết thế nào là ao ước ?
hay tất cả theo dòng đời xuôi ngược
và tim mình cũng theo đó hoá mây ?


nov. 04, 2010

Được bạn: HB 07.11.2010 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Hoá mây"